Người thợ đẽo đá nọ luôn buồn bã và bất mãn với chính
bản thân mình.Một hôm anh ta gặp một thương gia giàu có và
bị choáng ngợp trước những thứ hàng hóa xa xỉ."ước gì mình cũng là thương nhân",anh ta cầu nguyện.Kì lạ thay lời ước của anh ta bỗng chốc thành hiện thực.
Không lâu sau đó anh ta chứng kiến cuộc diễu binh của hoàng gia.Ngắm nhìn hoàng tử trong bộ trang phục lộng lẫy,người thợ đá lại ước "Giá như mình là hoàng tử".Và một lần nữa anh được toại nguyện.
Nhưng chỉ vài ngày sau,dưới cái oai bức của mùa hè,phục trang rườm rà khiến anh ta khó chịu."Ngay cả hoàng tử cũng không thoải mái dưới ánh mặt trời.Vậy thì mình muốn làm mặt trời".
Tuy nhiên niềm vui của chúa tể ánh sáng kéo dài không bao lâu bởi một ngày kia những đám mây kéo tới che khuất anh ta.Vậy là anh ta lại hóa thành mây.Nhưng mây chẳng
thể nhấc cao mình lên trên những ngọn núi.Thêm một lời nguyện cầu nữa vậy là nhân vật chính trong câu chuyện của chúng ta lại biến thành núi cao hùng vĩ.
Được đứng từ trên,thoải thuê ngắm nhìn mọi vật phía dưới,anh thợ đẽo đá cứ ngỡ mình đã tìm thấy hạnh phúc đích thực.Cho đến khi một người đẽo đá khác buông những nhát cuốc vào rừng núi .Anh ta đau đớn và nhận ra con người bé nhỏ kia hóa ra lại mạnh mẽ và xung sướng hơn mình rất nhiều.Cuối cùng anh ước mình trở thành thợ đẽo đá như ngày nào.
Ngạn ngữ phương tây có câu:"cỏ sườn đồi bên kia dường như xanh hơn nhưng rồi cỏ nào chẳng bị cắt sạch".Điều bất hạnh nhất của chúng ta là luôn đem mình so sánh với người khác.Nhưng bạn thấy đấy ,mặc đẹp như hoàng tử ,tỏa sáng như mặt trời ,hay vươn cao như những ngọn núi chẳng thể làm bạn hạnh phúc hơn.Bạn chỉ hạnh phúc nhất khi được là chính mình.VÌ THẾ HÃY TRÂN TRỌNG BẢN THÂN BẠN NHÉ.